YOGA, LÀM BÁNH & SỰ TẬP TRUNG

Yoga, làm bánh và sự tập trung, nghe hơi lủng củng nhỉ. Mình nghĩ mãi mà không kiếm được cái tiêu đề hay hơn nên thôi cứ để như thế vậy hì hì.😁 Đây lại là một bài viết khá “chill”, đơn giản để ghi lại một số điều mình học được gần đây.

Đợt vừa rồi mình có đọc được quyển Essentialism của Greg McKeown, dịch sang tiếng Việt là “Nghệ Thuật Theo Đuổi Sự Tối Giản”. Sách này khá nổi tiếng, mình mượn ở thư viện từ lâu rồi mà mãi gần đây mới đến lượt để đọc. Nội dung chính của sách nói về cách mà chúng ta thường cố gắng làm nhiều việc nhưng không mang lại hiệu quả cao như mong muốn. Tác giả cũng giới thiệu đến một lối sống được gọi là Essentialism, hay còn gọi là lối sống tối giản. Khác với Minimalism, Essentialism giúp ta chỉ tập trung vào một vài điều quan trọng nhất đối với bản thân và học cách từ chối những thứ không cần thiết trong cuộc sống. “Essentialism isn’t about getting more done in less time. It’s about getting only the right things done”.

Nếu có thời gian bạn thử xem qua quyển sách này nhé.

Mình bắt đầu sử dụng Yahoo Messenger vào năm 2007 và 1,2 năm sau đó là Facebook, rồi lần lượt thêm nhiều trang mạng và thiết bị công nghệ khác. Việc có Internet như cánh cổng mở ra một chân trời mới vậy. Thật thú vị làm sao khi chỉ cần một chiếc smartphone hay máy tính là đã biết được nhiều thông tin trên toàn thế giới, kết nối với mọi người thông qua vài nút bấm. Cái cảm giác lướt mạng xã hội nó “đã” lắm, kiểu như lúc nào cũng có tin mới, rồi xem được người này người kia làm gì. Bạn có thể xem phim Social Dilemma trên Netflix để hiểu thêm về vấn đề này. Dần dần việc đấy hình thành nên tính cách, thói quen của mình: thiếu kiên nhẫn và đặc biệt là không muốn mất lòng, xích mích với ai. Nếu ai nhờ mình việc gì, trong tầm tay là mình sẽ giúp, thậm chí còn giúp một cách nhiệt tình năng nổ. Có những ngày nhìn lại thấy việc quan trọng thì chưa đâu vào đâu, cả ngày cứ phải tốn thời gian vào những việc linh tinh, à là vì người này nhờ, người kia nhờ. Mình luôn muốn làm rất nhiều thứ, ừ thì phải bận rộn chứ nhỉ, nhìn xem mọi người xung quanh ai cũng thế mà. Lúc nào trên lịch cũng cứ phải dày đặc meeting này nọ cơ, hay to-do list phải nhiều thì mới gọi là “ngầu”. Rồi mục tiêu, ước mơ của mình là gì nhỉ? Là có mấy chuyến du lịch sang chảnh như mấy bức ảnh trên Instagram, là phải có body chuẩn, hay phải thành công như người này người kia. Cảm xúc của mình cũng từng bị phụ thuộc vào người khác. Nhiều lúc thấy có gì đó sai sai nhưng thôi cũng tặc lưỡi cho qua, mình phải tiến lên phía trước để còn đuổi kịp bè bạn chứ.

Cho đến khi đợt dịch COVID đến, mình gặp một số vấn đề ở nhiều khía cạnh khác nhau để rồi học được cách lắng nghe và tập trung vào bản thân nhiều hơn. Lần đầu tiên trong đời mình tìm được cái gì đấy tĩnh lặng và bình yên bằng cách gạt bỏ hết mấy “tiếng ồn” xung quanh. Do vấn đề sức khoẻ nên có đợt mình phải hạn chế tất cả thể loại vận động mạnh, nhưng may thay điều đấy lại dẫn mình đến bộ môn Yoga. Mình từng không thích tập Yoga vì nó cứ chậm chậm chán chán thế nào í, với dáng mình cũng chẳng thanh mảnh gì để hợp với Yoga. Thế nhưng bây giờ mình lại yêu thích vô cùng. Yoga dạy mình cách hít thở và đi sâu vào trong bản thân, điều mà vài năm về trước mình cho là phí thời gian. Rồi mình dành nhiều thời gian để “luyện” sự tập trung và làm bánh tất nhiên là một trong số đó, như mình đã chia sẻ ở bài viết trước đây. Dần dần mình hiểu được bản thân hơn (mục tiêu, giá trị, …) để đưa ra những quyết định có chọn lọc, bớt đi việc sống cuộc sống của người khác, và quan trọng là chậm lại một nhịp để nhìn nhận vấn đề một cách khách quan hơn. Mình cũng bình tĩnh hơn, không “xoắn” lên mỗi khi gặp khó khăn nữa, vì mình tin mọi chuyện đều có thể giải quyết được. Nói thì nói thế thôi chứ mình vẫn còn cả một chặng đường dài, còn rất nhiều câu hỏi mà mình vẫn đang tìm lời giải đáp. Nhưng thôi, cứ đi rồi sẽ đến, nhỉ. 😊

Khu mình ở vào mùa đông, này là lúc hoàng hôn nè

Lâu lâu viết một bài “deep” như vậy mình cũng phải suy nghĩ khá nhiều vì không biết phải diễn đạt như thế nào cho đúng. Có nhiều thứ để nói nhưng lại sợ viết dài rồi lan man nên thôi mình xin kết ở đây nhé. Mình chẳng phải thánh hay thích đi nói đạo lí. Đơn giản đây là một chia sẻ từ trải nghiệm cá nhân. Giữa cuộc sống “ồn ào” ngoài kia, mình hi vọng bạn sẽ tìm được một “góc tĩnh lặng” để tập trung “nuôi dưỡng” những suy nghĩ, ước mơ chân thật nhất từ bên trong nha.